Diễn đàn lớp B09K1.2&1.3
Bạn có muốn phản ứng với tin nhắn này? Vui lòng đăng ký diễn đàn trong một vài cú nhấp chuột hoặc đăng nhập để tiếp tục.

Bà Ngoại

Go down

Bà Ngoại Empty Bà Ngoại

Bài gửi by MrJohn Tue Dec 01, 2009 8:40 am

Bà Ngoại Chau

Bà Ngoại 600493 Bà Ngoại 322928

Gửi đến các bạn một bài viết khá tâm trạng trên blog của bạn Kichigai

“Trong cuộc đời này, luôn có những con người mà sự hiện diện hay ra đi
của họ đều mang đến những thay đổi lớn cho chúng ta. Họ là những con
người mà ta có lẽ sẽ không thể nào quên được……”

Nếu hỏi tôi, nếu có một phép màu nào đó cho phép tôi được gặp lại những
người thân đã khuất, thì chắc chắn tôi sẽ không ngần ngại mà trả lời. Đó
là bà ngoại


Đã mười một năm rồi bà nhỉ, kể từ ngày bà ra đi. Đứa cháu bé tí ốm yếu
của bà giờ đây đã lớn lắm rồi, nó đã trở thành một cô gái rồi bà ơi.
Mười một năm, bà ah, và dù có bao nhiêu năm trôi qua đi nữa, cháu cũng
sẽ không khi nào quên được cái ngày thứ Năm đen tối ấy, một ngày nắng
gắt đến chói chang và im ắng đến lạ lùng.

Ngày mà bà vĩnh viễn ra đi .

Cháu đã không khóc một chút nào trong ngày hôm ấy cả.
Khi papa đưa cháu đến nhà bà, nhìn thẳng anh họ đứng ngoài nói một câu “
Bà chết rồi”, cháu ẩn anh ý ngã bà ah, lúc ấy cháu không cố tình đâu,
mà chính xác là cháu không biết cháu đã làm gì nữa, chỉ biết anh ý ngã
lăn ra.

Và cháu cứ phăm phăm bước vào.

Không có bà.
Chỉ có những tấm rèm trắng..
Chỉ có những dòng chữ đen
Chỉ có ảnh của bà trên một chiếc bàn cũ kĩ.

Mùi khói hương ngột ngạt.
Và..cháu không còn nhớ gì nữa cá. Cháu không biết sau đó là thế nào, tất cả những kỉ ức khác hình như đã bị xoá sạch, trống trơn.

Vài ngày sau, cháu trông thấy bà Trong một cái hộp gỗ.
Khi ấy, cháu mới hiểu
Bà của cháu đã ra đi thật rồi.

Bà ah, khi ấy, cháu khóc ghê lắm, cháu không thích bà ở trong cái hộp gỗ ấy (một thời gian sau, cháu mới biết, cái hộp gỗ ấy là cái q.u.an … cháu không muốn viết nó ra đâu)
Bà ah, khi ấy, bà có nghe tiếng cháu gọi bà không, tiếng cháu nói rằng cháu xin lỗi
Vì cháu đã quá ham chơi mà không ở cạnh bà lúc bà đang ốm. Cháu đã hối hận biết nhường nào.

Khi ấy, nếu cháu ở bên bà, bà sẽ ở bên cháu chứ, nếu cháu không ham chơi, nếu cháu ở bên bà..thì bà sẽ không đi chứ
Bà ơi
Khi ấy, cháu thật đã sai rồi.

Chưa khi nào cháu thôi tự hỏi minh câu hỏi ấy. Nếu ngày ấy, nếu những ngày ấy cháu luôn ở bên bà.
Thì bà sẽ không xa cháu chứ ? đấy là lần đầu tiên, cháu biết, hối hận là một cảm giác đau đớn đến
chừng nào.

Tám tuổi, bà rời xa cháu, một ngày thứ Năm trời nắng gắt đến chói chang và im ắng đến là thường.

Ngày bà rời xa cháu Bà không cho cháu cơ hội được nói câu...giã từ.

Tám tuổi. Ngày bà ra đi là ngày tuổi thơ của cháu khép lại.
Ngày bà ra đi Không còn những lần nằm bên bà bắt bà hát ru cho cháu ngủ
Không còn những gói m&m ngọt lịm Không còn những hộp kem mát lạnh sau khi đi học về
Không còn những nụ cười hiền từ bà dành cho cháu Không còn gì cả

Không còn gì cả hết.

Vỡ oà.
“thằng bờm có cái quạt mo
Phú ông xin hỏi ba bò chín trâu
Bờm rằng bờm chẳng lấy trâu
Phú ông xin đổi con chim đồi mồi….
………………………..
………………..
………………….
…………………….”

Mười một năm nay, sâu trong những giấc mơ của cháu, sâu tận sâu trong tận cùng của kí ức. Lúc nào cũng văng vẳng câu hát ru ấy. Câu hát ru bà ru cháu ngày xưa,
Lúc nào cũng thế bà nhỉ Cháu chỉ thích bà ru thằng bờm………..

Cháu nhớ lắm, cháu nhớ món nhộng rang của bà ( kể từ ngày đó, dù ai làm món đó cháu cũng không ăn nổi bà ah, vì nó chẳng thể ngon như của bà làm, cháu thấy nó mặn và đắng lắm).

Bà ah, kể từ ngày đó.Mọi thứ đã đổi thay

Cháu trở thành một đứa khép kín hơn.Cháu từ nhỏ vốn đã ít bạn rồi mà

Mẹ cháu sinh em Chỉ vài tháng sau khi bà đi mãi

Và..kể từ ngày đó. ..cháu biết thể nào là phải biết tự chăm lo cho mình.

Cháu đã làm điều đó rất tốt bà ah.

Tám tuổi, cháu biết nấu cơm rồi đấy, cháu biết đi chợ, cháu biết phơi quần áo.
Cháu biết làm rất nhiều điều. cháu biết tự băng bó khi mình bị thương, và còn biết tự sửa cặp, sửa đồng hồ (cái đồng hồ có dây đeo dài ngoằng, phải mất cả ngày cháu mới làm nó ngắn vừa tay cháu được).
Và, cháu cũng biết ngủ một mình.
Cháu ngủ một mình Trong căn phòng Trên cái giương to chỉ có một mình cháu Cháu đã cố, cố rất nhiều để không còn sợ…
Nhưng cháu phải thừa nhận một điều Không gì kinh khủng hơn khi phải ngủ trong tiếng dương vĩ cầm ngân ở những nốt cao nhất, nghe chẳng khác gì tiếng rít cả.

Thời gian trôi quá là nhanh, 11 năm rồi bà nhỉ, cháu lớn quá rồi. cháu không thể nằm lọt thỏm trong lòng bà nữa. Thời gian .Cháu ghét thời gian quá bà ơi
Khi cháu cảm nhận được những đổi thay mới.

Khi cháu cảm nhận được bà đã ngày một xa, Cháu ghét lắm Cháu ghét thời gian

Nó làm khuôn mặt bà nhoè dần đi trong trí nhớ của cháu, Nó khiến những kỉ niệm về bà ngày một xa cháu hơn.

Cháu sợ Có ngày đó không bà ơi?

Ngày cháu….q.u. ê……n bà?

Cháu sợ lắm.
Cháu không muốn đâu.

Bà là những gì đẹp nhất,là tuổi thơ của cháu.

Quãng thời gian hạnh phúc nhất của cháu. Là ở bên bà.

Bà ơi..

Hạnh phúc thật sự của cháu

Có lẽ cháu đã để nó cạnh bên bà

Vào cái ngày ấy rồi.

Nếu cháu có thể quay lại giống như Nobita, để cháu gặp lại bà lần nữa.
Liệu bà có tha thứ cho cháu không. Nếu khi ấy, cháu ở bên cạnh bà ?///
Chúng ta chỉ nhận ra những điều quí gía nhất, khi mà nó đã vĩnh viễn mất đi.
Bà Ngoại 863729


Được sửa bởi MrJohn ngày Tue Dec 01, 2009 10:25 am; sửa lần 1.
MrJohn
MrJohn
Admin
Admin

Tổng số bài gửi : 265
Reputation : 10
Join date : 26/08/2009
Age : 40
Đến từ : Đà Nẵng

https://lopb09k12.forumvi.com

Về Đầu Trang Go down

Về Đầu Trang

- Similar topics

 
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết